Về Quê Ngoại
(Chương 07)
Tiếng kèn te te dưới bến, tui cất tiếng kêu đứa con gái của chị ba:
- Linh ơi! Ghe hàng hả con?
(Chương 07)
Tiếng kèn te te dưới bến, tui cất tiếng kêu đứa con gái của chị ba:
- Linh ơi! Ghe hàng hả con?
- Hông phải đâu dì Sáu ơi, ghe thiến heo đó!
Tui cười cười hỏi :
- Con biết thiến heo hả?
Con bé trân mắt nhìn tui.
- Biết... Sáu nè!
Rồi nó ù chạy về nhà. Tiếng kèn te te từ ngã ba cây sao vọng vô nghe rõ to, con gái chị tui lên tiếng:
- Sáu ơi! Ghe hàng đó..
- Uh… Sáu biết rồi.
Hai dì cháu ngồi dưới bến chờ ghe cặp vô, tui chia số tiền bán được làm 3 phần. Mua đồ dùng cho tui và chị ba, còn lại tui đem về cho má. Cứ vậy cho đỡ ngại, vẹn - vẻ đôi bên.
Má tui không kêu, không biểu nhưng tui tự biết sắp xếp để chị tui vui, con cháu cũng mừng. Khôn chết, dại chết, biết sống hehehe! Sáu mà… phải hông?
Cả ngày tôi phải giải quyết biết nhiêu công việc, mé mấy nhánh bình bát để làm củi chụm (cây bình bát tươi vẫn cháy phè phè) mấy trái bình bát chín cây thơm ngát, mấy trái mới ửng vàng tui bẻ bỏ vô khạp gạo chờ nó chín. Ở chợ thì lấy bình bát dầm đường với đá ăn thì nuốt hột luôn vô bụng chả lẻ nó đâm nhánh lên đầu hay chọt ra lỗ tai… Mấy đứa cháu đi ngang cho một rổ đọt chại non thiệt là ngon. Ở đây có nhiều thứ ăn mà ở chợ thèm nhểu nước miếng, bồn bồn tươi xào mỡ, ôi ngon ngọt lắm kìa! Mưa đầu mùa, cỏ ra chồi non, lũ chuột đồng tha hồ ăn mập thây. Cứ một hai đêm mấy thằng cháu tui đi bẫy chuột bắt về mấy trăm con, ghé cho Sáu tui mấy chục chiên rôti ăn đã luôn, chuột xào lá cách, chuột nấu canh chua, lại nhểu nước miếng nữa rồi. Ở chợ hay thành phố ăn chuột có khi gặp chuột nhà xác hay chuột cống lang, ghê ghê!
Tiếng anh rể tui òm òm như trống đồng:
- Mày đi đổi nước ngọt xài hông, có giang cậu út với Quốc Việt kìa, ghe lớn đó!
Tui thích rồi đó, đi với thằng em cô cậu này nó hông để tui làm gì đâu. Hai chị em cùng tuổi mà. Tui chạy qua gởi 2 đứa con rồi đi nhờ ghe cậu út tui đổi nước. Cậu út không đi mà chỉ có thằng Việt đi, sướng luôn. Ra đó tui đi vòng vòng lô 15 cho biết. Anh rể tui lăn 3 khạp nước xuống ghe cho tui đổi thêm mấy thùng. Tui kéo con Linh theo cho vui. Ghe nổ máy chạy trở ra ngã ba cây sao. Đi tới đâu Việt cũng nói nói chỉ chỏ cho tui biết:gia đình cậu mợ út tui vẫn còn ở cầu Quằng (Rạch Sỏi), nhưng cậu thường về quê để kiếm củi, kiếm dừa nước, hay dừa khô để chở về ngoài đó xài, hoặc bán, nên thằng Việt nó rành mạch hơn tui.
- Nè! Chị Sáu, ngã ba cây sao nổi tiếng có ma. Ban đêm không ai dám đi một mình.
- Mày dóc hoài.
Linh nói:
- Thiệt đó Sáu. Mấy người vô mua lá bị ma nhác rồi đó!
Tui ngắt lời tự trấn tĩnh mình.
- Tào lao, tui hổng có sợ ma đâu nha! À… chỗ đổi nước gần nhà ông Bảy Đài hông vậy?
- Gần xịt. Chút em dẫn chị đi.
Ghe đậu cặp vô bến chỗ đổi nước. Việt nói:
- Anh bơm đầy hết mấy cái khạp và thùng nước trên ghe cho tui nghen! Tui dắt bà chị qua nhà ông bảy cho biết.
- Anh bơm đầy hết mấy cái khạp và thùng nước trên ghe cho tui nghen! Tui dắt bà chị qua nhà ông bảy cho biết.
Việt đi trước, tui và Linh lẽo đẻo theo sau. Tới một căn nhà lá bề ngang chừng 5 mét, không có cửa nẽo gì hết, chỉ ngăn bằng lá vàng bạc lưng lửng. Nhà trước có bộ ván ngựa. Uh, có cái buồng nhỏ, và nhà sau thì trống trơn, chỉ có cái giàn bếp đơn sơ. Nhà không có ai ngoài 4 đứa nhỏ đang ngồi chằm lá trước sân. Tôi đi quanh nhà và ghé mắt nhìn trộm vô buồng, chỉ có cái giường tre, và cái tủ áo, chấm hết. Nghèo quá vậy sao? Tui ra ngoài ngồi nói chuyện với đứa lớn nhất:
- Con là lớn nhất phải hông?
Nó không trả lời chỉ gật đầu, tôi hỏi tiếp:
- Ba má bắt mấy đứa chằm lá, hông cho đi chơi?
Đứa ngồi kế nhanh miệng trả lời.
- Mỗi đứa phải chằm đủ 100 tấm lá mới được đi chơi.
Trời, tui nhủ thầm, “Ác vậy trời! Bàn tay nó bẻ miếng lá không nổi nữa sao chằm
hết?” Lúc đó ở bến xuồng có tiếng ai kêu ơi ơi! Thằng bé lớn đứng lên chạy về
tiếng kêu. Việt đứng sau lưng tui nói nhỏ, vợ chồng bảy Đài về rồi đó. Tôi nhìn
mấy đứa nhỏ mà đau lòng. Đúng là đứa nào cũng đẹp cũng trắng, bất chợt nhìn về
cha mẹ nó mà công nhận ông bà này cũng đẹp, nhất là nước da mịn trắng tự
nhiên.
Bà cười toe toét, nói:
- Dì Sáu phải hông, hồi nảy đi ngang dì ba có nói. Mai tui vô đốn lá nghen dì sáu!
- Dì Sáu phải hông, hồi nảy đi ngang dì ba có nói. Mai tui vô đốn lá nghen dì sáu!
- Uhm… chưa già mà ăn trầu bô bô vậy chị bảy?
Bà nhăn răng cười, vôi đỏ ao quanh miệng, gớm thiệt chứ chẳng chơi, còn trẻ mà, tui nói:
- Còn trẻ mà bày đặt ăn trầu. Có xỉa thuốc hông?
- Hông dì sáu ui! Tui ăn đậu phọng thôi hè.
- Mấy đứa nhỏ vậy mà giỏi quá, ngồi chằm lá thấy cưng.
- Hehehe… mỗi đứa có chế độ hẳn hòi đó!
Tôi vừa xuống bến, vừa lắc đầu nói:
- Tui về rồi, mai vô hén!
Tui và Linh đi xuống ghe. Tui dúi vô tay Việt mấy đồng bạc trả tiền đổi nước và tiền đổ dầu. Nó hông lấy, tui nói:
- Cậu út, ổng trùm sò gần chết, mầy lấy tiền đổ dầu đi, để lần sau chị còn có chỗ đi ké!
Nó nhìn tui cười cười, nó hỏi :
- Chị ăn dừa nước hông? Em có mấy quầy vừa ăn lắm. Ba ổng để dành cho má.
- Chị ăn dừa nước hông? Em có mấy quầy vừa ăn lắm. Ba ổng để dành cho má.
- Cho mợ mà em đưa chị ăn. Ổng khóc ra tiếng Miên… hihihi.
Công nhận đi ghe mau hơn xuồng bơi. Tới nhà rồi, bé Thủy đứng trên bộ ngựa nhà chị ba đưa võng cho em ngũ.
Loay quay chuyển nước ngọt lên nhà xong thì cũng chuẩn bị cơm tối. Chị ba nấu chè đậu xanh nước dừa, kêu con Linh đem qua cho tui và Thủy ăn trước khi vô mùng ngủ.