Về Quê Ngoại (Chương 06)

   


Về Quê Ngoại
(Chương 06)

Đang ngon giấc, bé Thủy vỗ vào lưng kêu:
- Dậy đi, nắng rồi, Mẹ!

Tôi giật mình ngồi dậy. Bé Vân vẫn còn ngủ. Tứ chi rã rời, chân tui giơ lên hổng nổi ê ẩm cả mình mẩy, sao đi vô lá nổi đây trời? Không đi sao được đây. Tui cố ngồi dậy vươn vai bẻ mình một lúc, “khởi động“ một lát cũng thấy dễ chịu chút. Ra ngoài đánh răng xúc miệng xong, tui dẫn Thủy ra ngoài tắm rửa, rồi vo gạo nấu cơm. Tui chưng con mắm trê và luộc mớ đọt chại để ăn, và mang theo vô lá, không thì đói chết luôn (rút kinh nghiệm bữa trước). Cơm sôi lên, tui chắt nước để chưng với sữa bột và chút đường, chia ra làm 2 bình cho bé Vân bú (trời thương uống nguội lạnh mà nó không sao cả). Rồi tui dạy cho Thủy cách cầm chai sữa cho bú. Trước khi ra khỏi nhà, tui cẩn thận ẩm bé Vân xuống võng cho bú một hồi. Đặt nó nằm và lấy cây quấn mấy lượt ở 2 đầu võng để khi nó thức không té. Võng tui giăng thấp nền nhà bằng đất, cũng yên tâm. Tui cột chân bé Thủy ở đầu vạt giường bằng cái khăn tắm nên khoảng cách từ chỗ Vân và Thủy gần nhau. Thủy có thể đưa em được và chăm sóc khi tui chưa về. Trong khi chờ vợ chồng Hai Lợi, tui dạy cho bé Thủy những gì cần thiết. Tội nó có bao lớn đâu! Tiếng ông hai gọi.

- Dì sáu ơi!  Đi chưa?

- Ừ!  Đi nè, ủa bả đâu?

- Vợ tui ở nhà, tiếp chằm mấy trăm lá cho người ta. Bữa nay tui đốn thêm nửa thiêng thôi dì sáu ơi! Để dì dìa sớm.

- Ừ, cũng được.

Tui lấy nón và cây dao rồi xập cửa xuống cột lại 2 gốc thật chắc để đề phòng Thủy ra được. Chung quanh là kinh ao rất nguy hiểm. Tui ngồi xuống đưa chân kéo mũi xuồng sát vào mà bước từ từ. Hai Lợi cầm cây sào chống vô theo giòng kênh đi sâu hướng hôm qua còn mấy chục bó lá chưa chở về. Ông ta nói:
- Gái chợ dìa quê đã khó, mà còn 2 đứa con nhỏ xíu, chắc chịu lâu không nỗi đâu dì Sáu ơi! Ngồi đó nghen, tui đốn mớ lá quanh đây, có gì la lên nghen!

- Ừa!  Tui có cây dao mà.

Ông hai nghe tui nói thì bật cười:
- Cây dao dì cầm hổng nổi nữa, sợ luôn!

Nhìn thấy ổng đốn lá mà kinh. Bà vợ thì cánh tay bằng bắp đùi mình. Bà vác một bó là 10 tàu lá (lá nhà tui là lâu năm nó dày và xanh rì) được róc ra. Vợ chồng họ khỏe ghê! Sao họ mạnh và giỏi như vậy mà không dư nổi hén? Nhà tui, sau năm 1975, đã khốn khổ lắm rồi mà họ còn khốn khó hơn mình nữa. Tiếng ông hai nói rõ to:
- Tui đốn rồi đó. Để ăn cơm xong rồi, tui róc một mạch là xong!

Ông lấy cái giỏ đệm đựng gói cơm. Tui nhìn ông bày ra ăn xem món gì, vẫn “u như kỹ” da trâu kho tiêu, tội thật. Tui cũng lấy bọc cơm đem theo. Mời ông hai ăn cùng, ông lắc đầu nói:
- Dì sáu ăn đi; tui quen rồi!

Tui lẵng lặng, ăn từ từ, và mãi suy nghĩ, cuộc đời con người sao khổ vậy? Họ khổ, tui khổ, và tất cả đều khổ! Tui sanh con chưa được bao lâu, phải lao vào đây để làm gì, được gì? Hay là để giành giựt miếng ăn? Mấy đứa cháu, con chị ba, nhìn tui với ánh mắt rất lạ lùng, tụi nó đâu biết tại mấy người lớn sanh sự mới có chuyện sự sanh, he he he. Tiếng kêu của ông hai cắt đi sự suy viễn ngộ nghĩnh của tui.
- Xong rồi, dì sáu leo lên trên bó lá; tui chở dìa luôn.

Mừng quá! Hú hồn, không tự về nữa, sướng làm sao.
- Ừ!  Cũng được.

Ông hai chống sào thật nhanh. Hai bên kinh mương có mấy bụi dừa nước, tiếng ông hai hỏi:
- Dì sáu ăn dừa nước hông, tui kiếm mấy quầy dừa vừa ăn đốn cho dì.

- Còn hỏi, tui thích ăn muốn chết!

Ông Hai dừng lại, bước thon thót trên bập bẹ dừa, tìm cho tui mấy quầy dừa ngon ghê, rồi chống sào đi tiếp. Hôm nay khỏe hơn nhiều so với hôm qua! Đã ra tới đầu kinh, ông hai dừng lại cho tui bước lên, rồi ổng quăng 2 quầy dừa nước lên. Tiếng Thủy khóc khi nghe tiếng tui bên ngoài. Tui mở 2 sợi dây cột cửa, ôi thôi mặt Thủy tèm lem. Bé Vân thì nhút nhích trên võng. Tui rửa tay chạy nhanh vô dẫn Thủy ra rửa mặt, tay, chân, và chuẩn bị cho bé Vân bú. Thấy dáng ai đứng lấp ló bên ngoài, tui lên tiếng:
- Ai đó?

Con gái lớn của chị ba:
- Con, Linh nè!

- Qua chơi với em hả?

- Dạ, hồi nảy con qua mà vô hông được. Ba con hỏi, Sáu đi đổi nước ngọt ngoài vàm hông?

- Là sao, ba đi bây giờ hả?

- Dạ.

- Chèn ơi! Gần tối rồi, dì sáu mà đi chắc lọt tuốt dưới sông luôn! Thôi, con nói với ba mơi đi nghe, giờ dì sáu phải cơm nước, và lo cho 2 đứa nữa.

Con bé chạy ù về, rồi chạy qua nói:
- Ba con đi rồi.

Sáng mai tui không vô lá mà phải ở nhà đón ghe hàng mua đồ xài, đồ cả 2 nhà. (Chị ba) ngày mốt mới bán lá tiếp. Một khách hàng cũ với chị nhưng mới với tui. Tui nhanh tay cho xong chuyện để qua chị ba thâm nhập sơ bộ khách hàng, hoàn cảnh ra sao? (tui nhiều chuyện thiệt)

Tui ẩm bé Vân, Linh dẫn Thủy đi trước. Chị ba đang thổi mẻ ung muỗi, chị kêu:
- Mày leo lên võng đi ở dưới chịu không nỗi đâu, bữa nay muỗi ghê thiệt.

Tui nghe theo lên võng đong đưa. Thủy thì chơi với 2 con của chị ba, tui hỏi:
- Ngày mốt ai vô mua lá vậy chị?

- Vợ chồng Bảy Đài. Hai vợ chồng này lớn hơn mầy mấy tuổi mà nhìn già lắm, có 4 đứa con sanh năm một không hè!

- Ghê vậy hả?

- Ừa!  Hai vợ chồng trắng tươi, sanh mấy đứa con ngộ hết sức. Da trắng như bông bưởi, tội cái nghèo, đặc biệt là không biết tắm nghen!

- Hả?   Thiệt chơi vậy trời?

- Ừa!  Từ từ mầy biết.

Rồi chị chuyển sang đề tài khác. Thấy bé Vân ngủ mà Thủy cũng ngáp vắn, ngáp dài, tui đứng lên đi về nhà. Đánh một giấc cho đã. Vậy mà về nhà ngủ không được, nằm lăn lộn hoài. Hai đứa con thì ngáy pho pho. Tiếng chim, bắt muỗi cứ thỉnh thoảng “choc choc” làm tui càng sợ, không gian im ắng. Lâu lâu tiếng dầm khua nước, ai đó đi chơi về, tiếng chân đi từ xa lại gần. Tiếng cười khe khẽ, ”Cô sáu chắc ngủ rồi, tội quá!” Mấy thằng cháu tui đó; vậy là tui đã chìm vào giấc ngủ say!

Bạch Huệ