Về Quê Ngoại (Chương 05)

   


Về Quê Ngoại
(Chương 05)

Ba đứa cháu trai, một thằng em, họ hăng hái “độ” cho tui ra khỏi đám lá tối om, mặt mày đứa nào cũng tèm lem. Quốc Việt con cậu út tui thì nhìn tui cười rồi nói:
- Chịu nổi hông chị? Cực nghen! Dìa tắm đi, mơi tui kiếm cho chị mấy buồng dừa nước để ăn dần, trong đây hông có gì ăn ngoài dừa nước, dừa tươi, và bình bát.

- Uhm, dừa tươi thì cũng thọc được đâu, dừa nước có cũng vác ra nổi đâu, có mỗi bình bát là bẻ được thôi.

- Chị lo gì? Cả đám cháu trai và em trai, nó không để chị nhịn thèm đâu! Tội mấy đứa nhỏ thôi.

Rồi nó đi dìa; chiếc ghe đậu ở bến xuồng nhà cậu mười Lộ. Tui đi nhanh dìa nhà lấy quần áo qua nhà chị ba có cái mẻ ung, tui ngồi xuống lật 2 ống quần và lưng quần ra kiểm tra có con vắt nào không? Trời! không phải một con mà một lũ no máu. Chị ba lấy vôi ăn trầu trét vô mà bắt lũ no máu thảy vào mẻ ung thơm nức. Ban đầu tui sợ điếng người nhưng hông muốn người ta biết tẩy của mình, đành cắn răng mà chịu. Nước dưới sông mặn đắng chỉ cần khuấy nhẹ lên thì sao sáng đầy kinh mương, tiếng anh rể tui kêu:
- Tắm đỡ nước trong khạp đi; mai phải ra đổi nước ngọt ngoài lô 15 nữa.

Tui cầm cây đèn pin của chị ba ra cầu tắm. Ui, rầm, rầm, tui la lên!
- Trời ơi! Đau quá.

Cái chân tui lọt xuống cái kẻ sàn cầu. Sợ thiệt, không biết tại mình vụng về hay tại anh rể mình cẩu thả! Sợ thiệt, tiếng anh rể tui trong nhà “té lên, té xuống, đi đất bằng quen vô đây rồi mới biết, nghe rầm rầm là biết nó chứ không ai”

Mấy đứa con tui đã ngủ hết; chút thế nào cũng thức thôi! Tui đi dìa giăng mùng để đem 2 đứa con vào. Muỗi quá! Thức hay ngủ cũng phải trong mùng, đốt mẻ xông đỡ muỗi cắn. Nghe tiếng chân đi giẫm trên lá khô, thì ra chị tui ẩm bé Vân qua vì Thủy đã thức rồi, chị nói:
- Tao cho nó uống nước gạo pha sữa 3 lần rồi. Con đâu mà dễ thấy sợ; làm ăn không khá nữa thì thôi á! Ngày mai tao ra ruộng với anh ba mày rồi. Liệu sao cho nó để mai mầy vô lá nữa đó!

Rồi chị quay người đi sau khi đặt bé Vân xuống vạt. Thủy cũng ngoan ngoãn chui vô mùng; con nhà nghèo là vậy mà. Tui ăn vội miếng cơm nguội chưa xong thì bé Vân cũng thức giấc. Tui nằm cho con bú; Cả ngày rồi căng sữa đau muốn khóc. Tui nhìn 2 đứa mà nước mắt cứ lăn dài. Ngọn đèn bão treo trên vách cứ le lói giống như cuộc đời mình vậy. Ngày mai vô lá, rồi sao đây? Thủy lớn hơn bé Vân có 20 tháng. Thủy nằm ôm lưng tui, tay nó vỗ vỗ vô tay bé Vân đang chơi vơi trong khoảng không, tui hỏi:
- Con thương em không?

- Thương.

Giọng nói ngọng nghệu chưa tròn tiếng.
- Con cho em bú bình được hông?

Nó gật gù sau lưng tui.
- Mai mẹ dạy con cầm chai sữa cho em bú nha!

Hai chân tui bây giờ rã rời, nó thắm trên từng xớ thịt, tê buốt. Tui ngắt, tui nhéo, hông biết được cảm giác đau là gì, giống như khúc gỗ! Không lẻ tui bị liệt luôn sao? Tự hỏi, tự trả lời để an ủi chính mình. Đến lúc tui mõi mòn thiếp đi lúc nào không biết!

Bạch Huệ