Về Quê Ngoại (Chương 03)

   



Về Quê Ngoại

(Chương 03)

Ánh nắng xuyên qua vách khe cửa sổ tự chế làm tôi thức giấc. Nhìn lên kệ thờ có cái đồng hồ hình bầu dục điểm 7h30. Tôi nhìn Vân và Thủy còn say giấc, ra ngoài sàn lãng có khạp nước mưa đầy tràn. Ui trời! Tối qua mưa mà hay biết gì đâu? Tôi lấy cái gáo dừa làm ca múc nước rửa mặt xúc miệng, vội vội vàng vàng lo cơm ăn để còn dẫn người ta vô mua lá.

Tiếng anh rể tôi oang oang bên nhà anh hỏi sang:
- Giờ này mẹ con mày còn ngủ sao? Cơm nước gì chưa?

- Thức rồi mà.

- Để tao đem mớ củi qua xài đở, mai chiều gì rồi kiếm củi về xài.

Tiếng Thạnh vang vang.
- Để con chở cho cô sáu xuồng củi, tay chân cổ nhỏ xíu, mần ăn gì trời!?

Tui cười tươi, gật đầu:
- Thằng cháu này biết hết. Á, á, á...

Anh rể chạy qua khi nghe tui la lên.
- Cái gì vậy?

Tôi run run chỉ xuống kẻ chân.
- Con vắt kìa, 2,3 con luôn!

Anh rể tui dùng tay bắt mấy con vắt ra, bỏ vô lò củi đang cháy xèo xèo. Nồi cơm đang sôi ùn ục. Tôi lấy cái bợ chắt nước cơm, cho vô tí đường để nấu lại cho bé Vân bú thay sữa mẹ khi tui đi vắng. Tui hâm đồ ăn (má tui xào thịt ba rọi với mắm ruốc) vừa xong là bé Vân trở mình thức giấc. Tội làm sao con tui! Mới ra đời có 32 ngày thôi (tui sanh nó tháng chạp năm Quí Hợi), Thủy lớn hơn nó 1 tuổi (nhâm tuất). Anh rể đứng ngoài nhìn vào rồi đi về.

Anh vừa đi vừa nói:
- Tao lấy cây dao đốn lá cho mày xài, hôm nào ra lô 15, rèn cây khác trả lại chị ba mày. Ở trong này thiếu cây dao nghề là chết ngay, đi đâu phải cầm theo nó, vũ khí chiến đấu khi lâm trận.

Tui suy nghĩ rồi lẫm bẩm, ”ghê vậy sao ta?” Chị ba đi qua tay cầm cây dao vừa dài vừa bén rồi đưa tui. Tui cầm mà hết hồn. Nó nặng chình chịt, cầm một tay còn không muốn nổi! Chặt chém gì đây? Tui cầm cây dao bước ra mé sông đốn thử tàu dừa nước, trời đất chặt 3, 4 nhát bầy nhầy mà tàu lá không lìa khỏi xác. Chị ba cười ngặt nghẽo, đâu đó có mấy người bà con đi tới hỏi chị ba.

Người phụ nữ khoảng gần 30 tuổi dắt một bé gái chừng 6, 7 tuổi:
- Ai vậy bà cô?

Chị ba nói:
- Em gái thứ sáu, kêu bà cô Sáu đi Lệ ơi!

- Uh, bà cô mới vô hả, ở đây luôn à?

Rồi nó kéo tay con bé nhí:
- Chào bà cố đi con.

Tui giật mình ngơ ngác, vai vế bự quá xá luôn ta!!!

Lệ nói:
- Hôm khác ghé chơi với bà cô lâu lâu, con phải đi ra lô 15 cho con nhỏ học chữ.

Tôi mĩm cười gật đầu. Chị ba tui kêu, ăn cơm xong rồi chuẩn bị công việc. Chị nói, giữ 2 đứa dùm một bữa. Mừng quá đi, tui ăn vội miếng cơm, còn phải làm các thứ cho xong trước khi đi vô đám lá.

Chị ba kêu:
- Mày lấy mấy cọng lạt buột lưng quần, và 2 ống quần lại, buột chặt nghen, để không thôi mấy con vắt nó chui vào thì nguy to. Năm nay mưa sớm, mới ăn tết xong là mưa, có nước là có vắt, mùa khô thì ít, mùa mưa sinh sôi nhanh lắm.

- Ghê nha!

- Đỉa ở sông, kinh; vắt thì có mặt mọi lúc, mọi nơi, Chút vô lá là gặp nó ngay.

- Chút nữa ai vô mua lá chị?

- Vợ chồng hai Lợi, con vợ nó hay trả giá hay ăn gian. Nhất là nó hay giấu đuôi lá vô bó lá vì khi đếm mình chỉ tính đuôi lá; khi nó róc lá sẽ hất vào đó luôn! Thằng chồng thì dễ chịu. Mầy ngọt ngọt, kêu nó đốn lá sát xuống bẹ thì sau này không phải mướn người dọn. Nói nó chừa một cờ, một giáo để dưỡng bụi lá cho tốt.

- Uh, một cờ, một giáo là sao?

- Ngu ơi! Là ngu! Một tàu lá và cây cà bắp.

Tui mắc cười cho mình thiệt, mới sinh 33 ngày, xông vô lá dừa, ra sao đây! Đành vậy.

Bạch Huệ