Về Quê Ngoại
(Chương 02)
Căn nhà má tám cất như cái hộp thấp lè tè, tối om, mùi ẩm mốc thui thúi do lá dừa, cây tràm ngâm nước lâu ngày (lá dừa sợ sâu ăn thì ngâm dưới nước, tràm cây muốn xài lâu cũng ngâm nước để không bị mối mọt ăn) nhện giăng chằng chịt. Nền đất cũng ẩm vì trước kia là cái ao; tui lấy cây chổi tàu dừa quét dọn. Trong nhà vỏn vẹn bộ vạt tre đóng miếng mỏng, miếng dày lồi lõm, có 6 cái trụ cũng là cây tràm to chừng cườm tay tui. Lúc đó tui có 43 ký thôi! Tôi lấy cây dao rọc vách làm cửa sổ thoáng mát, làm kệ treo cặp vách để lư hương đốt nhang cho ấm nhà. May mắn có cái lò đất nung để sử dụng nấu ăn; tôi kê thêm 3 cục gạch làm bếp phụ khi cần, lấy cái nia buộc dây chì làm gióng treo lủng lẳng để đồ ăn. Tạm thời như vậy đi, mấy đứa cháu nội của dì Bảy tui ở gần đó chạy lại chào cô Sáu, và sẵn dịp nó phụ tui đốn mấy tàu lá, rồi chằm mấy tấm lá vàng bạc (lá tấm) lót trên vạt giường mới trải chiếu lên. Sướng thật, vậy là không đau lưng rồi! Có 2 thằng cháu trai nhanh nhẹn cũng xài được. Thấy còn thiếu gì thì tự tụi nó lấy ở nhà đem qua cho cô Sáu xài tạm (là vai vế nhưng tụi tui cùng tuổi và đều từ chợ về quê thôi). Có một điều là nó về lâu hơn mình nên móng chân lắm phèn hơn, biết bơi xuồng biết đốn lá, biết chằm lá, và không sợ đỉa vắt!
Hiểu tên của thằng cháu nội dì Bảy (con anh Hai Đức) hỏi:
- Cô Sáu sợ vắt với đỉa không?
Tôi nhìn nó chăm bẩm rồi nói:
- Sợ, nhưng phải làm quen với nó!
Thạnh tên của thằng cháu nội dì Bảy (con anh Tư) cười cười:
- Ừa! từ từ cô sẽ quen.
Rồi 2 đứa dẫn nhau về, ra khỏi nhà tụi nó nói với nhau, “có khi nào tối ngủ bị ma nhác cô Sáu chạy lại nhà cô Ba hông há?” Nó tưởng tui không nghe chắc? Mấy thằng cháu trời đánh muốn hù mình sao á! Trời nhá nhem tối, tui qua nhà chị Ba dẫn con Thủy và ẩm bé Vân về. Chị Ba qua theo, chỉ cho tui đốt mẻ ung muỗi, rồi ngồi nói chuyện với tui mấy điều.
- Sáng mai người ta vô mua lá mầy dẫn người ta đi cho biết.
Tôi ngơ ngác hỏi:
- Mơi đi rồi sao?
- Ừ! Phải đi mới biết cực khổ như thế nào? Má ở ngoải tưởng vợ chồng tao sướng lắm ha?
- Má biết, nhưng bác sui nói má đày anh chị vô bưng, nên má giận.
- Hay má muốn mầy vô đây quản lý hết cả 5 công ruộng?
Tôi nhíu mày nói:
- Má biết, má kêu bán lá được chia đôi cho chị!
Rồi chị khóc lóc kể lễ (tinh thần này tui đã dự đoán từ khi bị biệt phái về đây). Chị nói đủ thứ trên trời dưới đất, kể lễ chuyện năm thìn bão lụt. Rồi không nghe tui nói gì chị cũng sượng sùng bắt sang chuyện khác. Tui ngồi trên võng cho con bú. Thủy nằm trên giường chị Ba. Tui vỗ lưng cho nó ngủ. Chị nói, giá lá 28 đồng một trăm, miếng lá này tao chỉ bán cho vợ chồng ông Bảy Đài và vợ chồng Hai Lợi. Dân ở đây thấy mình ở chợ nên qua mặt vù vù. Rồi chị chỉ cách kiểm tra, cách đếm, cách nói sao cho họ vừa đốn vừa dọn dẹp bụi lá! Tôi ngáp dài và mệt mõi. Chị thấy vậy nên đứng lên giăng mùng, và kêu tui xập cửa, ngủ đi.
Chị ba về rồi. Tui bồng bé Vân vô mùng; đây là đêm đầu tiên 3 mẹ con ngủ nơi hoàn toàn không tưởng nổi. Tôi lạ chỗ nên cứ trằn trọc, lăn qua, lộn lại hoài. Bé Vân ngủ ngon lành. Thủy thì khỏi nói, phải vỗ lưng nó mới ngủ được. Cây đèn bão treo lơ lửng, ánh sáng yếu ớt. Tui mới thiu thỉu thì nghe tiếng chân đi nhè nhẹ, vỗ vách nhà vài tiếng khe khẽ, rồi tiếng rên hư hử. Tui biết mấy đứa cháu nó chọc thôi, rồi tui chìm vào giấc ngủ lúc nào không biết.
Bạch Huệ
(Chương 02)
Căn nhà má tám cất như cái hộp thấp lè tè, tối om, mùi ẩm mốc thui thúi do lá dừa, cây tràm ngâm nước lâu ngày (lá dừa sợ sâu ăn thì ngâm dưới nước, tràm cây muốn xài lâu cũng ngâm nước để không bị mối mọt ăn) nhện giăng chằng chịt. Nền đất cũng ẩm vì trước kia là cái ao; tui lấy cây chổi tàu dừa quét dọn. Trong nhà vỏn vẹn bộ vạt tre đóng miếng mỏng, miếng dày lồi lõm, có 6 cái trụ cũng là cây tràm to chừng cườm tay tui. Lúc đó tui có 43 ký thôi! Tôi lấy cây dao rọc vách làm cửa sổ thoáng mát, làm kệ treo cặp vách để lư hương đốt nhang cho ấm nhà. May mắn có cái lò đất nung để sử dụng nấu ăn; tôi kê thêm 3 cục gạch làm bếp phụ khi cần, lấy cái nia buộc dây chì làm gióng treo lủng lẳng để đồ ăn. Tạm thời như vậy đi, mấy đứa cháu nội của dì Bảy tui ở gần đó chạy lại chào cô Sáu, và sẵn dịp nó phụ tui đốn mấy tàu lá, rồi chằm mấy tấm lá vàng bạc (lá tấm) lót trên vạt giường mới trải chiếu lên. Sướng thật, vậy là không đau lưng rồi! Có 2 thằng cháu trai nhanh nhẹn cũng xài được. Thấy còn thiếu gì thì tự tụi nó lấy ở nhà đem qua cho cô Sáu xài tạm (là vai vế nhưng tụi tui cùng tuổi và đều từ chợ về quê thôi). Có một điều là nó về lâu hơn mình nên móng chân lắm phèn hơn, biết bơi xuồng biết đốn lá, biết chằm lá, và không sợ đỉa vắt!
Hiểu tên của thằng cháu nội dì Bảy (con anh Hai Đức) hỏi:
- Cô Sáu sợ vắt với đỉa không?
Tôi nhìn nó chăm bẩm rồi nói:
- Sợ, nhưng phải làm quen với nó!
Thạnh tên của thằng cháu nội dì Bảy (con anh Tư) cười cười:
- Ừa! từ từ cô sẽ quen.
Rồi 2 đứa dẫn nhau về, ra khỏi nhà tụi nó nói với nhau, “có khi nào tối ngủ bị ma nhác cô Sáu chạy lại nhà cô Ba hông há?” Nó tưởng tui không nghe chắc? Mấy thằng cháu trời đánh muốn hù mình sao á! Trời nhá nhem tối, tui qua nhà chị Ba dẫn con Thủy và ẩm bé Vân về. Chị Ba qua theo, chỉ cho tui đốt mẻ ung muỗi, rồi ngồi nói chuyện với tui mấy điều.
- Sáng mai người ta vô mua lá mầy dẫn người ta đi cho biết.
Tôi ngơ ngác hỏi:
- Mơi đi rồi sao?
- Ừ! Phải đi mới biết cực khổ như thế nào? Má ở ngoải tưởng vợ chồng tao sướng lắm ha?
- Má biết, nhưng bác sui nói má đày anh chị vô bưng, nên má giận.
- Hay má muốn mầy vô đây quản lý hết cả 5 công ruộng?
Tôi nhíu mày nói:
- Má biết, má kêu bán lá được chia đôi cho chị!
Rồi chị khóc lóc kể lễ (tinh thần này tui đã dự đoán từ khi bị biệt phái về đây). Chị nói đủ thứ trên trời dưới đất, kể lễ chuyện năm thìn bão lụt. Rồi không nghe tui nói gì chị cũng sượng sùng bắt sang chuyện khác. Tui ngồi trên võng cho con bú. Thủy nằm trên giường chị Ba. Tui vỗ lưng cho nó ngủ. Chị nói, giá lá 28 đồng một trăm, miếng lá này tao chỉ bán cho vợ chồng ông Bảy Đài và vợ chồng Hai Lợi. Dân ở đây thấy mình ở chợ nên qua mặt vù vù. Rồi chị chỉ cách kiểm tra, cách đếm, cách nói sao cho họ vừa đốn vừa dọn dẹp bụi lá! Tôi ngáp dài và mệt mõi. Chị thấy vậy nên đứng lên giăng mùng, và kêu tui xập cửa, ngủ đi.
Chị ba về rồi. Tui bồng bé Vân vô mùng; đây là đêm đầu tiên 3 mẹ con ngủ nơi hoàn toàn không tưởng nổi. Tôi lạ chỗ nên cứ trằn trọc, lăn qua, lộn lại hoài. Bé Vân ngủ ngon lành. Thủy thì khỏi nói, phải vỗ lưng nó mới ngủ được. Cây đèn bão treo lơ lửng, ánh sáng yếu ớt. Tui mới thiu thỉu thì nghe tiếng chân đi nhè nhẹ, vỗ vách nhà vài tiếng khe khẽ, rồi tiếng rên hư hử. Tui biết mấy đứa cháu nó chọc thôi, rồi tui chìm vào giấc ngủ lúc nào không biết.
Bạch Huệ