Bà Tám
Tay bà cầm xấp vé số đứng lớ ngớ nhìn vào phòng thuốc, tui chuẩn bị dọn dẹp để đóng cửa thấy bà như vậy nên mời bà vào.
- Bà bán vé số hay hốt thuốc? gần tới giờ xổ số rồi.
Bà chìa xấp vé số trước mặt tui, tui nói:
- Tui mua dùm bà nhe, còn mấy tấm?
Bà lui cui đếm rồi nói:
- 7 tấm
- Tui mua cho bà chứ giờ này bán cho ai?
Bà nhìn tôi rồi nói:
- Bà hốt thuốc uống.
Tui chỉ ghế cho bà ngồi rồi bắt mạch.
- Bà có thường đi kiểm tra sức khỏe không?
Bà lắc đầu, rồi nói:
- Nhức đầu hoài.
- Dạ, bà thường bị bón?
Bà gật đầu, nói:
- Tui hay uống lá muồng để dễ.
- Bà nên uống nước nhiều và ăn rau, đu đủ chín, chuối và uống hột é đi nhe, bà để bón như vậy thì hay nhức đầu do táo bón, tui hốt cho bà mấy thang thuốc uống.
Tui đứng dậy vô hốt thuốc cho bà, vừa làm vừa hỏi:
- Bà tên gì, nhà ở đâu, gia đình sao ạ?
- Tui thứ 8, không có chồng con gì hết, ở đầu lộ Giục Tượng nhà người bà con xa. Tui sống một mình.
Tui bước ra nhìn bà, rất đáng thương, rồi nghĩ lại Má (Má mất khi chúng tui còn rất khó khăn) thương quá! Bà tám giống hình ảnh và độ tuổi như má tui.
Tui đưa bịch thuốc cho bà, nói:
- Bà tám uống mỗi ngày 1 thang, nấu lần đầu 4 chén nước còn lại 8 phân, lần sau 3 chén còn lại 8 phân và lần thứ 3 giống như lần 2. Tui có ghi giấy để không thôi bà dễ quên.
Bà lấy thuốc và định trả tiền. Tui ngăn lại:
- Thôi, tui không lấy tiền bà đâu, về nhớ uống thuốc, hết xuống đây tui hốt cho bà uống.
Tui trả tiền vé số và cho bà thêm chút ít về xe( từ chỗ tui về Giục Tượng chừng 2 cây số). Thế là đã 3 lần bà tám ghé chỗ tui hốt thuốc uống.
Hôm nay, khách ở miệt thứ lên đông nên tui phải đứng suốt trong phòng thuốc gần 15h mới vơi khách. Hình như còn 2 người thì phải? tui bước ra thấy bà tám và một người phụ nữ chừng hơn 50 tuổi, tui lên tiếng:
- Chị chờ em chút nha, hốt vài thang cho bà cái đã.
Hôm nay mệt quá tui không nói chuyện nhiều với bà, bắt mạch xong tui lấy thuốc rồi vỗ vai bà, dúi vào túi bà mấy chục như mấy lần trước. Tôi quay vô để giải quyết người khách còn lại. Chị nhìn tui cười cười, nói:
- Bà thầy quen thân với bà tám?
- À, không thân nhưng thông cảm, tội nghiệp!
Chị ấy lại cười khanh khách:
- Không chồng, không con, không người thân, đi bán vé số, ở đậu bà con!
Tui trố mắt nhìn chị:
- Oh! biết rành vậy ta, quen à?
Chị lại cười (chị đến phòng thuốc này lần đầu tiên) rồi nói:
- Nhà tui ở ngang nhà bà, ở đầu lộ Giục Tượng đó! nhà bà nghèo lắm 3 tầng (dưới mé sông) thằng con trai có vợ và 2 con, cùng 2 cặp ghe cào hến với bầy vịt đẻ trên 2000 con.
Ui! Tôi chưng hửng. Chị ấy nói tiếp.
- Bà vậy đó, ngày nào cũng ra ngoài rêu rao, chưởi bới con cháu trong nhà, không mặc đồ mới, tự kham khổ, đúng là "nghiệp". Bà thầy không biết chứ trên tui ai cũng biết bà tám bán vé số là vậy đó!
Tui mĩm cười, rồi lắc đầu thầm nghĩ, mỗi nhà mỗi cảnh, mỗi cây mỗi hoa, mỗi thứ bi thương đều có nguyên nhân của nó. Rồi tui lặng lẽ bắt mạch và hốt thuốc cho chị. Hẹn gặp lại lần sau.
Bạch Huệ - Nov. 2015
Tay bà cầm xấp vé số đứng lớ ngớ nhìn vào phòng thuốc, tui chuẩn bị dọn dẹp để đóng cửa thấy bà như vậy nên mời bà vào.
- Bà bán vé số hay hốt thuốc? gần tới giờ xổ số rồi.
Bà chìa xấp vé số trước mặt tui, tui nói:
- Tui mua dùm bà nhe, còn mấy tấm?
Bà lui cui đếm rồi nói:
- 7 tấm
- Tui mua cho bà chứ giờ này bán cho ai?
Bà nhìn tôi rồi nói:
- Bà hốt thuốc uống.
Tui chỉ ghế cho bà ngồi rồi bắt mạch.
- Bà có thường đi kiểm tra sức khỏe không?
Bà lắc đầu, rồi nói:
- Nhức đầu hoài.
- Dạ, bà thường bị bón?
Bà gật đầu, nói:
- Tui hay uống lá muồng để dễ.
- Bà nên uống nước nhiều và ăn rau, đu đủ chín, chuối và uống hột é đi nhe, bà để bón như vậy thì hay nhức đầu do táo bón, tui hốt cho bà mấy thang thuốc uống.
Tui đứng dậy vô hốt thuốc cho bà, vừa làm vừa hỏi:
- Bà tên gì, nhà ở đâu, gia đình sao ạ?
- Tui thứ 8, không có chồng con gì hết, ở đầu lộ Giục Tượng nhà người bà con xa. Tui sống một mình.
Tui bước ra nhìn bà, rất đáng thương, rồi nghĩ lại Má (Má mất khi chúng tui còn rất khó khăn) thương quá! Bà tám giống hình ảnh và độ tuổi như má tui.
Tui đưa bịch thuốc cho bà, nói:
- Bà tám uống mỗi ngày 1 thang, nấu lần đầu 4 chén nước còn lại 8 phân, lần sau 3 chén còn lại 8 phân và lần thứ 3 giống như lần 2. Tui có ghi giấy để không thôi bà dễ quên.
Bà lấy thuốc và định trả tiền. Tui ngăn lại:
- Thôi, tui không lấy tiền bà đâu, về nhớ uống thuốc, hết xuống đây tui hốt cho bà uống.
Tui trả tiền vé số và cho bà thêm chút ít về xe( từ chỗ tui về Giục Tượng chừng 2 cây số). Thế là đã 3 lần bà tám ghé chỗ tui hốt thuốc uống.
Hôm nay, khách ở miệt thứ lên đông nên tui phải đứng suốt trong phòng thuốc gần 15h mới vơi khách. Hình như còn 2 người thì phải? tui bước ra thấy bà tám và một người phụ nữ chừng hơn 50 tuổi, tui lên tiếng:
- Chị chờ em chút nha, hốt vài thang cho bà cái đã.
Hôm nay mệt quá tui không nói chuyện nhiều với bà, bắt mạch xong tui lấy thuốc rồi vỗ vai bà, dúi vào túi bà mấy chục như mấy lần trước. Tôi quay vô để giải quyết người khách còn lại. Chị nhìn tui cười cười, nói:
- Bà thầy quen thân với bà tám?
- À, không thân nhưng thông cảm, tội nghiệp!
Chị ấy lại cười khanh khách:
- Không chồng, không con, không người thân, đi bán vé số, ở đậu bà con!
Tui trố mắt nhìn chị:
- Oh! biết rành vậy ta, quen à?
Chị lại cười (chị đến phòng thuốc này lần đầu tiên) rồi nói:
- Nhà tui ở ngang nhà bà, ở đầu lộ Giục Tượng đó! nhà bà nghèo lắm 3 tầng (dưới mé sông) thằng con trai có vợ và 2 con, cùng 2 cặp ghe cào hến với bầy vịt đẻ trên 2000 con.
Ui! Tôi chưng hửng. Chị ấy nói tiếp.
- Bà vậy đó, ngày nào cũng ra ngoài rêu rao, chưởi bới con cháu trong nhà, không mặc đồ mới, tự kham khổ, đúng là "nghiệp". Bà thầy không biết chứ trên tui ai cũng biết bà tám bán vé số là vậy đó!
Tui mĩm cười, rồi lắc đầu thầm nghĩ, mỗi nhà mỗi cảnh, mỗi cây mỗi hoa, mỗi thứ bi thương đều có nguyên nhân của nó. Rồi tui lặng lẽ bắt mạch và hốt thuốc cho chị. Hẹn gặp lại lần sau.
Bạch Huệ - Nov. 2015