Thi Sĩ Vườn Nhà‎ > ‎Tình Yêu‎ > ‎

Tình Yêu 2013



Giọt Sương Mai

Chim kêu tíu tít trong sương Mai,
Gió lạnh ngoài hiên chợt thấy buồn,
Trời đông ảm đạm nghe tim buốt,
Lạnh cả tim tôi lạnh cả hồn,
Hởi đông cho tôi xin nhắn gởi,
Gởi chút tình tôi đến với người,
Trời xa thấp thoảng hơi sương đã,
Đành phải tan theo giọt nắng ….Vàng.

Lưu Nga Ảnh – Los Angeles, USA

Tình Bạn

Tôi có đứa bạn thân thời trung học
Một đứa lùn một đứa dáng cao cao
Vậy mà sao hai đứa rất thân nhau
Theo năm tháng êm đềm cùng chung lớp

Thời gian qua chúng ta cùng tốt nghiệ̣p
Để thi vào trường sư phạm năm nao
Khi ra trường hai đứa lại gần nhau
Cùng nhiệm sở một trường nơi tỉnh lỵ

Và khi ấy cả hai còn rất trẻ
Thầy với trò không cách biệt bao nhiêu
Cô giáo hiền dáng vẻ thật đáng yêu
Lòng thương kính trong tình “Tôn sư trọng đạo“

Ngày hai buổi chúng mình cùng đứng lớp
Giảng cho trò câu “Tục ngữ ca dao“
Đem văn chương thi phú các văn hào
Truyền đạt lại cho trò thêm kiến thức

Giờ rảnh rỗi hai đứa thường tán gẩu
Thư viện trường kể chuyện tiếu nhau nghe
Chuyện nắng mưa, chuyện phiếm dưới mái trường
Tôi và bạn chúng ta cùng chí hướng

Rồi cứ thế theo giòng đời nghiệt ngã
Phận nỗi trôi theo vận nước lênh đênh
Bạn với tôi hai phương trời khác biệt
Nửa vòng quay trái đất thật xa xôi

Thỉnh thoảng gặp nhau qua màn ảnh nhỏ thôi
Bạn thân hởi! Rất mong ngày gặp lại
Để cùng nhau kể hết chyuện năm nào
Cho vơi hết “tâm sự loài chim biển“

Ngọc Huệ – Perth, Australia
Thân tặng bài thơ nầy cho cô PHƯƠNG (người bạn tri kỹ)


Tìm về kỷ niệm

Ta xa quê ba mươi mùa lá rụng
Vẫn nhớ về những kỷ niệm không tên
Thầy trò ta thường dạo phố mỗi chiều hôm
Chiếc xe đạp ngày nào ta dung ruỗi
Quán “yoghurt” bên đường là điểm tới
Quán bánh bèo tôm thịt thật khó quên
Đẹp làm Sao tháng ngày hoa mộng ấy
Dưới mái trường hình ảnh thật thân thương
Rồi giờ đây mỗi người đi mỗi nẻo
Giọt lệ nầy tôi tiển bước em đi
Buổi chia tay xin hẹn ngày tái ngộ
Ba thập niên rồi vẫn biền biệt tin nhau
Thầy Úc Châu, trò ở tận phương nào?
Theo năm tháng cứ dần trôi…trôi…mãi
Đến một hôm ta giật mình nhìn lại
Mái tóc nầy đã lấm tấm hạt sương mai
Thầy trò ta chưa một lần gặp lại
Hình ảnh nầy vẫn giữ mãi không phai
Tạo hóa ơi! Cho thời gian quay trở lại
Để tìm về những kỷ niệm năm xưa.

Ngọc Huệ – Perth, Australia



Em Yêu

“Tìm em như thể tìm chim.
Chim bay biển bắc anh tìm biển nam.”
Bây giờ em ở đâu em.
Anh thương anh nhớ anh chờ em đây.
Em quay em nhảy em cười.
Cười vui chiến thắng, những trò trẻ con.
Đánh cầu, đá bóng, tạc lon.
Nhảy dây, em cũng chẳng vừa đâu nha.
Chuyền chuyền, bắn đạn, phóng tên.
Nấu cơm, nấu nước, nhà chòi em chơi.
Ở đâu có giỡn, có chơi.
Có em, có bạn, có bầy chim non.
Thấy em anh thiệt là thương.
Thương vì em nhỏ mà luôn phá hoài.
Quần em óng thấp, óng cao.
Em lao, em lượn, em nhường ai đâu.
Để rồi em té, anh đau.
Anh lau nước mắt, em cười anh quê.
Cười rồi em lại bay nhanh.
Bay đi tìm bạn, để anh đứng nhìn.
Nhìn em ăn ớt, ăn cay.
Ăn nghêu, ăn ốc, ăn hoài chẳng chê.
Bún rêu, bún cá, bún xào.
Cà phê, cà pháo, cháo gà, mấm nêm.
Em êm, em nghỉ một hồi.
Ngờ đâu em lại em trèo lên cây.
Cây me, cây ổi, cây xoài.
Cây nào em cũng chẳng nề, chẳng nan.
Quang mang anh tưởng anh khờ.
Khờ sao anh nhớ anh thương em vầy.
Nhưng mà em hởi là em.
Vì em phá phách anh càng thương hơn.

Trần Cẩm Nhung – Toronto, Canada
TB: Nếu là hoạ sĩ, anh sẽ vẽ em, vẽ người con gái thơ ngây hôm nào.

*****

Anh Yêu

Anh ơi, em ở San Fran;
có thương, có nhớ hãy tìm đến em.
Em không cho chiếu anh nằm,

không chăn anh đắp, khg mùng anh giăng.
Ðùa anh một chút cho vui,
nếu anh đến được em mừng lắm cơ.
Bạn bè tri kỷ thâm giao,
thì em phải tiếp để anh khỏi phiền.

Hàng Đông Ngươn – San Fran., US


Tuổi Thơ

Gần trường có quán Xã Mai.
Có ai không biết, tiếc đời học sinh.
Nhớ hồi em mới lên mười.
Cùng đi với bạn ở gần nhà em.
Thường thì hai đứa đi rong.
Ghé qua Trường Nữ, liệng me hái bàng.
Nhưng rồi thấy chán lại thôi.
Đi qua nơi khác, để xem thế nào?
Một lần xin ghé Xã Mai.
Nhìn xem trong đó có gì lạ không?
Ôi chao sao lắm người ngồi.
Kẻ ăn người uống, chụyên trò vui ghê.
Rồi thì hai đứa thấy mê.
Kéo thêm cái ghế, ngồi kề bên nhau.
Thì thầm mầy nói với tao.
Không sao một tí, chẳng hề chi đâu.
Nào ngờ cơm tấm, cháo lòng.
Bánh canh, bánh cuốn, bánh tầm, bánh xu.
Bánh nào em cũng thích ghê.
Gỏi tôm, gỏi thịt, gỏi bò em ưa.
Ăn xong lại đến xôi dò.
Xò kia đang nóng, bỏ đành sao cưng.
Thôi thì một chút nửa thôi.
Ăn xong em sẽ đi liền đi ngay.
Nhưng rồi chuối nướng, chuối chiên.
Liên miên em hưởng, em dùng.
Dùng xong thì đã hai giờ ba mươi.
Em liền em chạy như bay.
Vừa vô tới cửa, chuông trường đã reo.
Thấy cô ngồi đó điểm danh.
Em len, em lẻn, em ngồi cho mau.
Nhưng không qua được mắt cô.
Bắt em lên đứng, chẳng màng em xin.
Xin cô tha thứ một lần.
Cô kêu em đã nhiều lần xin tha.

Lần nào cũng bảo em chừa.
Chừa đâu không thấy, cứ lừa cô thôi.
Lần nầy cô quyết đánh đòn.
Đưa tay cô khẻ, mười roi nhớ đời.
Tiếc rằng không biết anh Đông.
Bằng không em sẽ dùng lời của anh:
“Cô ơi đừng đánh em đau.
vì em đau một, cô đau tới mười.”

Trần Cẩm Nhung – Toronto, Canada

*****

Khi xưa không rõ chuyện này.
Nay đà biết được, đau lòng lắm cơ.
Em đau, anh xót xa nhiều,
vì đau thể xác, không bằng thương tâm.
Tiếc rằng không ở bên em,
để anh xin chịu bị đòn thế cho!
Bây giờ em đã hết đau,
nhưng anh đây vẫn còn đau trong lòng.

Hàng Đông Ngươn – San Francisco, US

Nhà Ai !!

Nhà ai ở dưới bến xa,
Có nàng ngọc nữ, có người anh mơ.
Nhà ai ở phố Cơ Điều,
Có nàng thiếu nữ mộng mơ xuân thì.
Nhà ai ở chốn quê xa
Có cô em gái, có người anh yêu
Nhà tôi ở cạnh chùa Tiều.
Có con đường nhỏ, có hàng me xanh,
Nhà tôi ở cạnh nhà em
Sáng trưa gõ cửa, tối chiều vòng quanh.
Ngày đi em khóc xa nhà.
Còn tôi ở lại chạnh lòng nhớ thương.
Đâu rồi cảnh củ người xưa.
Tình ai, ai biết tính sao bây giờ.
Giờ đây cách biệt đôi nơi.
Tình tôi, tôi biết để nguôi trong lòng.

Chung Đình Chiêu – Los Angeles, USA


Đợi Chi

Đợi chi cho khổ cái thân.
Thích chi làm đó, có gì ngại đâu.
Miễn sao thanh bạch có chừng.
Đừng gây thương tích cho người mình yêu.
Nhớ đây là lớp văn chương.
Viết thơ khi nó nở rừng hoa xinh.
Học hành cho đáng học hành.
Đừng đi qúa trớn để cô đánh đòn.

Trần Cẩm Nhung – Toronto, Canada

*****

Cô Ơi!

Cô ơi, đừng đánh em đau.
Vì em đau một, cô đau tới mười.
Văn chương em dốt hơn người.
Thơ em còn kém hơn văn bội phần.
Học thì không cố chú tâm.
Vì cô vừa đẹp, lại vừa dể thương.
Thương cô, em chỉ ước thầm.

Làm sao em dám thốt lời yêu cô.
Thôi thì thôi thế thì thôi.
Tình đơn phương chỉ yêu thầm nhớ thương.
Cô rằng, “…thanh bạch có chừng.
Đừng gây thương tích cho người mình yêu.”
Thế thì xin chúc cho cô,
trăm năm hạnh phúc bên người cô yêu.

Học trò… vịt…, Đông – San Francisco, US

TRÒ YÊU

“Trò yêu ơi hởi trò yêu!
Học không lo học lại còn mộng mơ.
Hôm nay phải ở lại giờ.
Ngồi đây chép phạt vì bài chưa xong.
Bao giờ trò hết đi rong?
Cuối năm thi rớt thầy đây đánh đòn.

Ngày xưa thầy khó với trò.

Chỉ mong sau đó để trò thành danh
Bỏ công cha mẹ đã sanh.
Sắm nghiêng, sắm bút lo đường công danh.
Ngày nay trò đã trưởng thành.
Nên người hữu ích đáng là trò yêu.

Ngọc Huệ – Perth, Australia

*****

Cảm Ơn Cô

Khi xưa em đáng bị đòn. Nay đà khôn lớn, nhờ cô la rầy.
Công cô dạy dỗ hôm nào,
tạo cho em được nên người ngày nay.
Ước gì em vẫn bị đòn,
để em biết được cô còn quan tâm.
Cảm ơn cô đã nhọc công.
Em được hữu ích là nhờ ơn cô.

Hàng Đông Ngươn – San Francisco, US


Nỗi Buồn Xa Phượng

Bao năm xa Phượng tôi buồn lắm;
buồn vì không bạn để cùng chơi.
Cút bắt, nhảy dây, hay đánh bóng,
thế mà vui thú biết là bao.
Vài cô bạn học ngồi đây đó;
trò chuyện cùng nhau rất đáng yêu,
nhưng mà thương thì không có dể.
Các cô ngồi đó không hay biết,
có kẻ si tình đứng ở xa,
trộm nhìn, không thốt được ra câu,
“Tim tôi rung động vì em đẹp…”
Có thế thôi mà không nói đươc.
Sao mà khờ thế, kẻ tình si.
Tình tôi bỏ lỡ theo ngày tháng.
Vận nước, ta đành phải cách xa.
Mổi người một gốc phương trời nhỏ.
Nhớ nhung, không gặp buồn sao ấy.
Nổi lòng thang thở tỏ cùng ai.
Xa Phượng tôi buồn, em có biết.
Nhớ mãi bóng em trước sân trường.
Em còn đứng đó không Phượng nhĩ?
Hay là em cũng bỏ ra đi?

Hàng Đông Ngươn – San Francisco, US