
Công cha nghĩa mẹ ơn thầy...Làm sao trả hết kiếp này người ơi!?
Chúc các thầy các cô, luôn luôn may mắn, mãi mãi mãi vui vẻ và trọn đời hạnh phúc.
Hãy luôn luôn là ngọn đèn sáng để soi đường chúng em đi các thầy các cô nhé!!
Thầy Tôi
"Chân tình,nhiệt huyết ấy thầy tôi Vất vả bao năm nghiệp trồng người Cặm cụi đêm ngày trông em trẻ Mong đem hạnh phúc đến cho đời Bao nhiêu năm đứng trên bục giảng Cùng bạn đường phấn trắng bảng đen Thầy mãi vẫn đưa đò trầm lặng Mỗi chuyến đò mỗi lứa chúng em Tâm tính thầy rất đỗi trang nghiêm Nhưng lắm khi cũng rất dịu hiền Thầy: người giáo,người cha, người bạn Dạy: kiến thức lẫn kinh nghiệm riêng Cảm ơn thầy dạy em lẽ phải Những điều hay trong sáng thơ ngây Cảm ơn thầy cho em tất cả Thầy cho em cuộc sống muôn màu Nay cầm bút vò đầu suy nghĩ Viết bài thơ dâng tặng lên thầy Những vần thơ ngượng ngạo thơ ngây Nhưng chan chứa tình người thầy dạy Công ơn thầy nặng tựa biển sâu Em dẫu viết muôn lời khó tả Em dẫu biết nhưng em vẫn viết Bởi lòng em luôn nhớ đến thầy" Mến tặng tất cả những thầy cô. (Sưu tầm) THẦY CỦA TÔI
Hôm nay thật tình cờ. Thấy ảnh của Thầy tôi. Lom khom bên trang giấy. Tay gầy guộc trơ xương. Run run từng nét chữ. Để viết thư tạ ơn. Cảm ơn trò đã biếu. Một chút quà yêu thương. Nhìn ảnh Thầy, tôi khóc. Thầy của tôi đây sao? Người hao gầy hốc hác. Tóc đã trắng màu mây. Giờ tuổi Thầy đã cao. Lưng còm và xanh xao. Nét phong độ ngày nào. Đã tàn theo năm tháng. Thầy ơi! Đừng viết nữa. Có nghĩa lý gì đâu. Một chút quà nhỏ mọn. Con kính biếu đến Thầy. Sao bằng công Thầy dạy. Chở nặng khoan thuyền đầỵ Những kiến thức Thầy ban. Con xin ghi nhớ mãi. Tháng năm dài lặng lẽ. Thầy nhẫn nại đưa đò. Mang con thuyền tri thức. Đào tạo biết bao người. Nên danh và thành đạt. Có mấy người còn nhớ. Bóng dáng con đò xưa. Công ơn kẻ đưa đò. U Nu Cô Nương - Dec, 2013 | Thầy Cô (sưu tầm) Nhất tự vi sư, bán tự vi sư Tôn sư trọng đạo Ân sư vĩnh ký Dòng sông sâu con sào dài đo được Lòng người đưa đò ai biết được sự bao la Thời gian dẫu bạc mái đầu Tim trò vẫn tạc đậm câu ơn thầy Ơn của thầy bao la vô tận Biển rộng sông dài có sánh được đâu Chân trời góc bể có lúc tận cùng Ơn thầy cô không bao giờ cùng tận Ân truyền thụ minh tâm khắc trí Nghĩa sinh thành tạc dạ lưu tâm Mai đây trên bước đường dài Công thành danh toại nhớ hoài ơn cô Lời cô giảng dạy khuyên răn Là hành trang của tháng năm vào đời Ơn thầy vời vợi non cao Học trò khắc cốt ghi sâu suốt đời Ơn cô tô điểm vàng son Tỏa vầng tri thức trăng tròn ước mơ Người bắt cầu đưa em sang sông Dẫu ngàn năm vẫn nhớ câu ơn người Em vẫn biết đời người là hữu bạn Nhưng lòng cô là vô hạn tình người Dẫu mai đi trọn phương trời Những lời thầy dạy đời đời khắc ghi Cảm ơn thầy cho em tất cả Người cho em cuộc sống muôn màu Thầy cô luôn là ngọn đèn soi sáng Dẫn lối em đi đến những ước mơ Phượng hồng treo giữa tiếng ve Hành trình vạn nẻo vẫn nghe lời thầy Ơn truyền trao hôm nào đang còn đó Nghĩa thầy trò muôn một vẫn còn đây Bàn tay thầy mòn mỏi viên phấn trắng Gánh tình thương rong ruổi khắp học đường Thầy ơi con trẻ khắc ghi Người hao mòn sức cũng vì chúng con Thầy đã vun xới ước mơ Con đã thực hiện giấc mơ của người Âm vang lời giảng hôm nào Ngày nay con đọng dạt dào thầy ơi Thầy là người bố thứ hai Đỡ nâng con trẻ nên tài đức nhân Ơn giáo dưỡng một đời nên huệ mạng Nghĩa ân sư muôn kiếp khó đáp đền Ơn cô ươm xanh vườn trí thức Nghĩa thầy dìu dắt đến tương lai Muốn sang thì bắc cầu Kiều Muốn con hay chữ thì yêu lấy thầy Thầy cô luôn là điểm tựa Để chúng em vững bước mai sau Công cha nghĩa mẹ ơn thầy Mười hai năm học đong đầy tình thương Mẹ cha công đức sinh thành Ra trường thầy dạy học hành cho hay Thầy như ánh nắng lung linh Thầy là ngọn đuốc quang minh con tầm Lời cô khuyên bảo dặn dò Chắc chiu tình mẹ chuyến đò trí nhân Khôn nguôi nỗi nhớ người xưa Sông trôi bến cũ người đưa chuyến đò Ngọc bất trắc bất thành khí Nhân bất học bất tri lý Dù cho tung cánh muôn phương Ơn thầy nghĩa bạn tình trường không quên Bụi thời gian không làm mờ trang sách Chỉ mái tóc thầy vắt điểm hoa tiêu Ơn cô tô điểm vàng son Tỏa vầng tri thức trăng tròn ước mơ Em vẫn biết đời người là hữu bạn Nhưng lòng cô là vô hạn tình thương Cảm ơn thầy dạy em lẽ phải Những điều hay trong sáng thơ ngây Cám ơn thầy cho em tất cả Thầy cho em cuộc sống muôn màu Thầy cô luôn là điểm tựa Để chúng em vững bước mai sau Chùa xưa tan vào mây trắng Ơn thầy con vẫn mang theo Chữ thầy trong cõi người ta Dặm dài hoa nắng trời xa biển đầy Ơn cô tô điểm vàng son Tỏa vầng trí tuệ trăng tròn ước mơ Dù cho tung cánh muôn phương Ơn thầy nghĩa bạn tình trường không phai Thời gian dẫu bạc mái đầu Tim trò vẫn tạc đậm câu ơn thầy Con đò cũ vẫn miệt mài sớm trưa Vượt sóng gió đưa bao dòng lữ khách Thương hoài ghế gỗ bàn nâu Ấm hơi bè bạn chụm đầu sớm trưa Chiều nay nắng đọng bên đường Ôm hoài vọng cũ vấn vương lời thầy Thầy tôi vóc dáng hao gầy Đem nguồn sinh lực truyền đầy tuổi thơ Tuổi thơ con gọi thầy cô Bạc đầu con vẫn lạy thầy thưa cô Thầy trút hết tâm vầng trăng khuyết Mong đời đầy đặn mảnh trăng non Hồn quê hồn nước hồn sông núi Dáng chữ dáng thầy dáng tương lai Công cha nghĩa mẹ ơn thầy Ba công đức ấy sánh tày biển Đông Mùa thu rêu phong tường cũ Lá me lả tả cuối thềm Có đàn sẻ về đây ngủ Nghe lời cô giảng dịu êm Mai xa rồi ta gửi lại trường xưa Ơn thầy cô với bao điều thầm lặng Dẫu không nói nhưng lòng ta tự biết Suốt cuộc đời ta nợ một niềm tin Đò xưa lớp lớp muôn dòng chảy Trò nay dâng kính vạn đóa hồng Con đò cũ vẫn miệt mài sớm trưa Vượt sóng gió đưa bao dòng lữ khách Ơn thầy dẫn con vào rừng tri thức Nghĩa cô dắt trò đến biển yêu thương Người bắc cầu đưa em sang sông Dẫu nghìn năm luôn nhớ công ơn người Phượng rơi gợi nhớ những chiều Bạn bè chung bước ôi nhiều thân thương Ơn thầy soi lối mở đường Trường xưa yêu dấu vấn vương bao ngày Thầy là ông lái đò Tôi là lữ khách học trò sang sông Mai kia xoay bắc trở đông Lòng tôi vẫn nhớ về ông lái đò Cô là người gieo ánh sáng, Cho chồi em xanh tươi Cô là người khơi suối nước. Cho sông em lớn trôi Dẫu đếm hết sao trời đêm nay Dẫu đếm hết lá mùa thu rơi Nhưng ngàn năm làm sao em đếm hết Công ơn người thầy Mai xa rồi ta gởi lại trường xưa Ơn thầy cô với bao điều thầm lặng Dẫu không nói nhưng lòng ta tự biết Suốt cuộc đời ta nợ một niềm tin Chân trời góc biển có lúc tận cùng Chỉ có công ơn thầy cô vô cùng tận Khôn nguôi nỗi nhớ ngày xưa Sông trôi bến cũ người đưa chuyến đò Đường đời vạn nẻo vui buồn Trong đầu con vẫn luôn luôn có thầy Hình cô đậm nét tim này Đưa con qua những chuỗi ngày khó khăn Phổ biến văn chương muôn thuở ghi tâm ân giáo hóa Lưu truyền đạo đức ngàn thu khắc cốt nghĩa khai thông Con phương xa từ nửa vòng trái đất Vẫn nặng lòng với lời giảng thầy cho Thầy còn đó âm thầm như bến đợi Đến giảng đường chờ đợi những đứa con xa Tạ ơn thầy đã dẫn con vào rừng trí thức Cảm nghĩa cô đã dắt trò đến biển yêu thương Trên bục giảng cùng bảng đen phấn trắng Mỗi thầy cô là một tấm gương soi Phấn trắng cho em kiến thức vào đời Bảng đen giúp em nhớ về cội nguồn cuộc sống |